Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

Tưởng!

Gần ba năm Cha xa nhà mà con ngỡ mới chỉ hôm qua, thời gian có thể làm mờ tất cả nhưng có những chuyện vẫn chẳng thể nào phai nhòa Cha nhỉ?
Chiều nay con ngồi xem đĩa phim hồi Cha đi, sao cả mấy đứa con và mẹ nữa - đã chẳng gào khóc như thói thường mà chỉ rơm rớm nuốt ngược vào lòng, phải chăng có những nỗi đau có thể làm người ta tê liệt hở Cha?
Từng gương mặt người quen thuộc lướt qua màn hình, đến nay còn được bao nhiêu người? Ai cũng bảo kiếp người là trầm luân bể khổ mà sao vẫn cứ mãi sân si làm đau nhau vậy Cha?
Ba năm - thời gian không dài cũng chẳng ngắn, đủ để con hiểu lòng mình và lòng người, đủ để con hiểu có những thứ mất mát không gì bù đắp được, đủ để con hiểu sâu sắc thế nào là Lực bất tòng tâm.
Một kiếp rong chơi, trải đủ những Hỉ, Nộ, Ái, Ố, rồi cũng tay trắng mà về, vậy nên tránh được thì tránh, không phải để đắc đạo, chỉ để tìm sự an yên cho mình trong một sát na nào đó!

2 nhận xét: