Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

"Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh"...

Này em, cuộc sống vốn không bằng phẳng, đừng ngốc thế, nếu trên đường đời lúc nào cũng suôn sẻ thì không phải là rất chán sao? Vì thế, hãy giữ vững lòng tin của mình em nhé, nụ cười em luôn là ánh nắng ấm áp nên em đừng ủ dột thế, trông xấu xí lắm, cười lên nào! :)
Có câu nói này ta rất thích nhưng không nhớ là của ai: Khi một cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, đừng vì quá đau buồn chìm đắm vào cánh cửa đã đóng mà không nhìn thấy cánh cửa khác mở rộng chờ ta bước vào. Em đừng nghĩ mình sẽ không thể làm được, thật ra sức chịu đựng của con người là vô hạn em àh, chỉ khi đứng trước thử thách bắt buộc mình phải vượt qua thì sức mạnh tiềm tàng trong em mới trỗi dậy, không có gì là không thể& ta luôn tin em sẽ làm được, chỉ cần em cố gắng thêm một chút nữa thôi.
Nhớ có lần ta đọc truyện ngôn tình của Cố Mạn, cái câu này đã khắc sâu vào tâm trí ta& ta dùng nó để động viên mình những lúc chông chênh day dứt: "Vốn duyên mỏng chả trách tình không sâu", ta tin em hiểu những gì ta nói.
Ta cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối nhưng những vấp ngã, sóng gió của bản thân đã tôi luyện cho ta sự mạnh mẽ, hoàn cảnh đã bắt buộc ta phải trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa mới có thể vững vàng mà xem nhẹ mọi chuyện như hiện tại. Có thể em nhìn ta là một người lạnh lùng vô cảm nhưng em àh, yếu đuối chỉ làm mình thêm bế tắc, chỉ có bình tĩnh đối diện với sự thật mới giải quyết được vấn đề. Hãy lau khô những giọt nước mắt tủi hờn& đứng dậy em nhé, những điều tốt đẹp chỉ chờ đón những người giữ được lòng tin& sự thiện lương của mình ♡♡ 
Ps: Cho em& cho cả bản thân ta trong những ngày tháng chênh vênh!

2 nhận xét:

  1. Ta đọc đi đọc lại những lời này. Mặc nước mắt đẫm mi. Mặc mũi ta còn chả thở nổi nữa vì nghẹt. Hic. Nàng. Ta vẫn biết thế. Vẫn bảo lòng sẽ cố gắng. Mà còn đau nhiều quá. Bao đêm rồi. Ta sợ hãi sự thất bại của mình. Thì ra yêu thương với ta chỉ là gió. Ta buộc tin vào số phận. Vào duyên mỏng. Uh thì tình k sâu. Nhưng ... lại nhưng... ít nhất trong quãng time này. Ta thấy mình bất lực. Đêm qua là cả một sự giằng xé. Khi ta quyết định cắt bỏ đi tất cả.Dù biết có del mọi thứ liên quan thì cũng k del nổi kỷ niệm trong mình. Nhưng ta thực sự chưa biết nên bắt đầu ntn. Ít ra giờ ta làm đc một bước. Phải k?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đừng sợ hãi mà hãy nhìn nhận thực tế, thật ra thì cái khó chính là vượt qua bản thân mình mà thôi.
      Kỷ niệm dù đẹp hay đau đớn cũng nhắc nhớ một khoảng thời gian ta đã sống chân thật với lòng, vậy thì tại sao phải ép buộc mình quên hở nàng (mà ta nghĩ điều này không có khả năng), hãy cất nỗi buồn vào ngày hôm qua, sống tôt hơn cho tương lai, nàng nhé! :)

      Xóa